LỜI 1:
Quê hương em 4 mùa nắng gió.
Dẫu cuộc đời mãi chịu cảnh long đong.
Biển gồng mình qua bao mùa giông bão...gian khó nhọc nhằn điểm tựa câu thơ...
Mảnh đất địa linh vàng bản hùng ca.... Em lớn lên từ đôi dòng sữa mẹ..
Sông lam trong xanh ôm bờ cát trắng, đẹp câu kiều trong trang sách Nguyễn Du...
Sóng rì rào khúc hát thông ru, thơ công trứ câu ca trù thắm mãi...
Quê em đẹp câu hò điệu ví... Những bài ca năm tháng vẫn chói mời...
Về với làng Cổ Đạm người ơi. Dân quê tôi thấm sâu hồn đất, xuống bể lên rừng mò
cua bắt ốc.
Ai mô xa vẫn nhớ bến Giang Đình, em yêu quê như men riệu men tình, mà nồng say
cuộc đời thêm nồng ấm........
LỜI 2:
Quê hương em 4 mùa nắng gió.
Dẫu cuộc đời mãi chịu cảnh long đong.
Biển gồng mình qua bao mùa giông bão...gian khó nhọc nhằn điểm tựa câu thơ...
Mảnh đất địa linh vàng bản hùng ca.... Em lớn lên từ đôi dòng sữa mẹ..
Sông lam trong xanh ôm bờ cát trắng, đẹp câu kiều trong trang sách Nguyễn Du...
Sóng rì rào khúc hát thông ru, thơ công trứ câu ca trù thắm mãi...
Quê em đẹp câu hò điệu ví... Những bài ca năm tháng vẫn chói mời...
Về với làng Cổ Đạm người ơi. Dân quê tôi thấm sâu hồn đất, xuống bể lên rừng mò
cua bắt ốc.
Ai mô xa vẫn nhớ bến Giang Đình, em yêu quê như men riệu men tình, mà nồng say
cuộc đời thêm nồng ấm........
( Vẫn biết rằng quê hương ai cũng nhớ, nơi chôn rau cắt rốn cuộc đời, nơi cho
em tiếng khóc chào đời...)
Quê hương em 4 mùa nắng gió.
Dẫu cuộc đời mãi chịu cảnh long đong.
Biển gồng mình qua bao mùa giông bão...gian khó nhọc nhằn điểm tựa câu thơ...
Mảnh đất địa linh vàng bản hùng ca.... Em lớn lên từ đôi dòng sữa mẹ..
Sông lam trong xanh ôm bờ cát trắng, đẹp câu kiều trong trang sách Nguyễn Du...
Sóng rì rào khúc hát thông ru, thơ công trứ câu ca trù thắm mãi...
Quê em đẹp câu hò điệu ví... Những bài ca năm tháng vẫn chói mời...
Về với làng Cổ Đạm người ơi. Dân quê tôi thấm sâu hồn đất, xuống bể lên rừng mò
cua bắt ốc.
Ai mô xa vẫn nhớ bến Giang Đình, em yêu quê như men riệu men tình, mà nồng say
cuộc đời thêm nồng ấm........
LỜI 2:
Quê hương em 4 mùa nắng gió.
Dẫu cuộc đời mãi chịu cảnh long đong.
Biển gồng mình qua bao mùa giông bão...gian khó nhọc nhằn điểm tựa câu thơ...
Mảnh đất địa linh vàng bản hùng ca.... Em lớn lên từ đôi dòng sữa mẹ..
Sông lam trong xanh ôm bờ cát trắng, đẹp câu kiều trong trang sách Nguyễn Du...
Sóng rì rào khúc hát thông ru, thơ công trứ câu ca trù thắm mãi...
Quê em đẹp câu hò điệu ví... Những bài ca năm tháng vẫn chói mời...
Về với làng Cổ Đạm người ơi. Dân quê tôi thấm sâu hồn đất, xuống bể lên rừng mò
cua bắt ốc.
Ai mô xa vẫn nhớ bến Giang Đình, em yêu quê như men riệu men tình, mà nồng say
cuộc đời thêm nồng ấm........
( Vẫn biết rằng quê hương ai cũng nhớ, nơi chôn rau cắt rốn cuộc đời, nơi cho
em tiếng khóc chào đời...)